Thơ của anh Phùng Cao Ứng gửi
TƯƠNG TƯ
GOI
Bên đê, đếm cả trời sao
Mà không tìm được ngôi nào cho riêng.
Chuyện xưa giữa nhớ và quên
Người xưa để lại…cái duyên hững hờ.
Lúc gần cứ dả : tình cờ
Xa rồi mới vỡ tơ vò tương tư
-người ta cũng nhớ mình ư ?
Hay mình chỉ nhớ người dưng một mình.
-giá như có được tấm hình…
Mình sờ, mình ngắm cho tình nó lây
Tương tư mỗi lúc thêm đầy
Mình ơi !
Tiếng gọi…
về đây… hỡi mình./
Chè Đắng
Prg, 3.2012